[ Hồ sơ hình ảnh dành cho những người tận hưởng nhiếp ảnh cùng SIGMA. ]

DP1 Merrill—Chiếc máy ảnh hiếm hoi gợi nhớ về một thời đại khác

Václav TvarůžkaNghệ sĩ

Coi chừng nhé, đây không phải là mẹo chơi chữ đâu. Tôi không hứng thú với những thứ trần tục thường ngày. Tuy nhiên, điều thực sự khiến tôi phấn khích cuối cùng lại là… hình ảnh của những đồ vật thường ngày. Hãy nhìn những bức ảnh tôi đã chọn – có sàn nhà, một con thỏ chết, chuồng chim, cái cây, cánh cửa, cái lốp xe xẹp… Điểm chung là những vật thể này theo một cách nào đó đã bị phá hủy hoặc hỏng hóc, nhưng vấn đề còn phức tạp hơn thế. Tôi trân trọng sự hài hước trong nhiếp ảnh. Cụ thể, tôi thích sự hài hước, phi lý và vô nghĩa. Nhưng nhận thức về những điều này thay đổi theo thời gian. Đặc biệt là trong thời đại mạng xã hội, khi mọi người mặc định coi sự mỉa mai và phi lý là quy luật. Tôi có thể nói rằng tôi không phản đối điều đó, và hùa theo kiểu “tôi cũng là con người mà”, nhưng tôi không làm thế. Tôi không cố gắng gây cười hay chỉ đơn thuần gây chú ý. Tôi thích sự tĩnh lặng của những bức ảnh.

Ngoài ra, tôi muốn nói rằng tôi có xuất phát điểm từ “nhiếp ảnh tư liệu” nhưng tôi không ngừng cố gắng tìm kiếm những cách tiếp cận mới cho thể loại này, để loại hình nghệ thuật này sẽ không chỉ là một hình thức khác của… – hình thức của cái gì nhỉ? – Tôi đoán nếu không có lớp ý nghĩa sâu sắc hơn, những bức ảnh như vậy đơn giản chỉ là thiết kế. Tôi có ghét bỏ thiết kế không ư? Khó nói lắm. Tôi thậm chí không chắc lý do mình mua chiếc máy ảnh compact SIGMA này có phải vì thiết kế của nó hay không. Tôi nhớ đã đọc về nó trên internet. Mọi người nói rằng nó cầm như cục gạch vậy. Nhưng đó là một cục gạch cực “chất”… nhờ những màu sắc mà nó có thể tái tạo. Và lượng chi tiết bạn có thể thu được với chiếc máy ảnh nhỏ bé này? Làm sao bạn có thể không thích điều đó chứ? Tựu trung lại, đây là một công cụ tuyệt vời và tôi tự hỏi tại sao không có nhiều người sử dụng nó. Tuy nhiên, có một điều kỳ lạ về vấn đề pin… Không hiểu sao khi tôi đang cố gắng diễn tả những cảm xúc này thành lời, một câu chuyện cũ tôi từng đọc về một nhiếp ảnh gia người Paris những năm 20 lại hiện ra. Tôi sẽ không kể ra bây giờ vì nó quá dài. Thay vào đó, tôi sẽ chỉ đơn giản nói rằng việc sử dụng chiếc máy ảnh này mang lại cảm giác như đang dùng một công cụ đến từ một thời đại khác (có lẽ là tương lai chăng?), đó là một phẩm chất hiếm có.

Václav Tvarůžka

Nghệ sĩ

Tôi sống ở Praha, Cộng hòa Séc. Tôi sinh năm 1986. Tôi có bằng Thạc sĩ về Nhiếp ảnh. Tôi làm tài xế lưu diễn cho các ban nhạc, chủ yếu trong phạm vi Châu Âu. Tôi cũng có một ban nhạc – tôi chơi trống. Tôi cũng có thể chơi guitar. Tôi không biết hát nhưng thích thử sức. Bên cạnh chụp ảnh, tôi từng quan tâm đến việc làm zine (ấn phẩm tự xuất bản) nên tôi đã làm một vài cuốn.